🦇 Sách Mây Bay Qua Trời Em Qua Tim Tôi
Tìm gái qua đêm, tìm kiếm bạn tình ngủ qua đêm cho đỡ buồn nào anh em ơi. Vô đăng ký tài khoản và bắt đầu tận hưởng thôi nào! tôi đang bảo trì hệ thông mùa dịch vụ vậy anh/em có thể quay lại vào tuần sau lúc đó danh sách các bạn nữ muốn qua đêm sẽ được mở
Tiễn người anh vào khốn khổ ngục tù. Rồi khói mây… vượt trại hận thù. 40 năm vợ con ngóng đợi! 40 năm con thơ vẫn đợi. Vẫn đợi chờ… chờ đợi không thôi. Người "vọng phu" đêm ra nằm nghĩa địa. Ôm bóng trăng… điên.
Mẹ ơi trên mây có người gọi con: "Bọn tớ chơi từ khi thức dậy đến lúc chiều tà Bọn tớ chơi với bình minh vàng bọn tớ chơi với vầng trăng bạc " Con hỏi:" nhưng làm thế nào mình lên đó được ? " Họ đáp :"hãy đến nơi tân cùng trái đất đưa tay lên trời cậu sẽ được nhấc bổng lên tân tầng mây "
Chương 31 IV. NHỮNG VIỆC LÀM CUỐI CÙNG CỦA ÔNG MÔ-SÊ. ÔNG MÔ-SÊ QUA ĐỜI. Sứ mạng của ông Giô-suê. 1 Ông Mô-sê đến nói những lời này với toàn thể Ít-ra-en. 2 Ông bảo họ: "Hôm nay tôi đã được một trăm hai mươi tuổi, tôi không thể đi ra đi vào được nữa, và ĐỨC CHÚA đã bảo tôi: "Ngươi sẽ không
Cách làm thơ 5 chữ và 10 bài thơ 5 chữ tự sáng tác hay nhất. Thơ hay về hoàng hôn, thơ về hoàng hôn buồn, thơ về hoàng hôn đẹp. Những câu thơ hay về đi chùa, bài thơ đi chùa lễ Phật ngắn. 13 Bài thơ Phật giáo hay nhất, thơ về Phật ý nghĩa. Thơ về hoa đào hay, bài thơ
Vớt [G] cánh rong vàng bên suối. Ôi! hoa kề [C] vai [E] hương sát mái [Am] đầu. Đêm [Dm] nào nghe [G] ước mộng trôi [C] mau. Gió [F] ơi gửi gió lời tâm [C] niệm. Và nguyện muôn [G] chiều ta có [C] nhau. 2, Tôi cùng [C] em [E] mơ những chốn [Am] nào. Ước [Dm] nguyện chung [G] giấc mộng
SÁCH SÁNG THẾ Từ chương 1 đến chương 10 CHƯƠNG 1 1 Lúc khởi đầu, Thiên Chúa sáng tạo trời đất. 2 Đất còn trống rỗng, chưa có hình dạng, bóng tối bao trùm vực thẳm, và thần khí Thiên Chúa bay lượn trên mặt nước. 3 Thiên Chúa phán : "Phải có ánh sáng." Liền có ánh sáng. 4 Thiên Chúa thấy rằng ánh sáng tốt đẹp.
Tôi lửng thửng đi về phía bếp. Chờ chừng nào Bộ chỉ huy ăn xong tôi sẽ trở lại. Mưa vẫn lất phất bay. Tôi nghĩ giờ này các anh em chiến sĩ Trung đoàn Q762 chắc đã tiếp cận bên đồn. Hơn một giờ sau, tôi trở lại lều. Trời tối om, ngứa tay không nhìn thấy.
Chiều lộng chân mây em nhớ tím trời. Yêu nhau dù một phút cũng đành Miễn là phút ấy chúng mình chân thành yêu nhau. Trái tim em ngay bây giờ đang rất chật Là bởi vì nó chứa trọn hình bóng anh. O tròn như 1 quả trứng gà Ô thì đội mũ còn em thì yêu anh. Hôm nay em bỗng thấy yêu đời Ngồi chờ anh đến rồi nói lời yêu em. Biển cứ cậy là mình dài rộng thế
WAV1el. Trong một lần lực lượng cảnh sát hành động giải cứu con tin, cô thân là cơ trưởng bị chỉ tên, trở thành con tin thay thế đi giao tiền chuộc. Khi đó anh cũng đang ở hiện trường, lấy điện thoại di động ra, đang muốn ấn số liền nghe thấy giọng nữ lanh lảnh phía sau "Không cần gọi, tôi đến rồi." Anh quay đầu lại, chỉ thấy cô mặc quần áo cơ trưởng từ xa đi. Anh phối hợp với lực lượng cảnh sát sắp xếp xong máy bay, đường bay xong xuôi, chỉ đợi cô lên máy bay là có thể cất cánh bất cứ lúc nào. Cô làm con tin mà không sợ hãi chút nào, trái lại giống như bất kỳ lần bay nào trước đây, cô đều bình tĩnh đến nỗi khiến anh muốn mắng người. Thấy gương mặt anh bình tĩnh, nàng còn cười trêu trọc "Nếu không anh nói hai câu tạm biệt đi, đừng nhịn." Anh liên tục hít sâu, miễn cưỡng đè xuống sự tức giận trong người "Em câm miệng cho tôi!"Cô cười đến không có tim không có phổi "Đây là lần cuối cùng chúng ta nhìn thấy nhau đó, anh có thể nói chuyện dịu dàng hơn không được sao." Sau đó lo lắng anh tức giận thật, giống như anh em ôm bả vai anh, "Tôi vừa nghĩ đến một việc, có hứng thú nghe không?" Trong thâm tâm anh luôn lưu luyến những khoảnh khắc cùng cô tiếp xúc thân mật, nhưng trong mắt lại tràn đầy lửa giận. Cô không để ý tới sự tức giận của anh, cúi xuống ghé vào lỗ tai anh nói "Tôi đang suy nghĩ về đề nghị của anh." Nói xong không đợi anh trả lời, buông tay ra rồi đi về phía cảnh sát. Đề nghị? Vào lúc này cô còn có tâm trạng thoải mái mà nghĩ về đề nghị đó?! Nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, anh cảm thấy cô gái này đến cả mẹ anh còn bó tay, hết đường cứu chữa, nhưng vẫn không nhịn được gọi cô lại "Chờ chút!" Cô quay đầu lại "Hả?" Anh bước đến, kéo tay cô ngã vào lòng anh. Cô lại không đẩy anh ra giống như trước đây, mà duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng anh, chỉ có giọng điệu nhẹ như mây gió "Không có chuyện gì, nhiều cảnh sát như vậy vẫn có thể chết......" "Em câm miệng cho tôi!" Anh nghiêm nghị nhắc nhở ở bên tai cô "Phải quay trở về!" Cô vỗ nhẹ lưng anh, nhẹ nhàng nói "Ôm nhẹ chút, không nên tức giận." Anh buông tay ra, trừng mắt nhìn cô "Tôi nói em phải quay trở về, có nghe thấy không?" Cô định trả lời nhưng nghĩ đến gì đó, khi anh không chú ý hôn lên môi anh thật nhanh. Sau đó chạy đi không quay đầu lại... Sống lại thêm một lần nữa... Mọi chuyện sẽ khác!
Nếu một ngày, bạn được quay ngược thời gian trở về quá khứ để sửa chữa sai lầm mà mình đã mắc phải cũng như nắm giữ được một phần tương lai. Bạn sẽ làm gì?Làm lại những điều mình hối hận?Thay đổi những điều bản thân mình chưa làm được trước kia?Nỗ lực cho một tương lai tốt hơn?…Bạn sẽ nắm lấy cơ hội hay buông thả nó theo tự nhiên?Còn Cố Nam Đình – Người thừa kế tập đoàn hàng không lớn nhất nhì Trung Quốc sau khi quay ngược thời gian trở lại quá khứ, với anh đó là điều may mắn cùng với ký ức 7 năm tiếp theo sau đó. Anh muốn từ cơ hội ông trời ban cho mình làm lại từ đầu để xoay chuyển bánh xe định mệnh một lần nữa. Những đau đớn, bất hạnh, mất mát mà mình đã từng phải trải qua, chứng kiến đã ngăn cách anh và người con gái mình yêu thương nhất. Chính anh, sự vô tâm vô phế, hời hợt của bản thân đã đánh mất cô, biến cả hai trở thành những kẻ xa lạ. Lần này, anh muốn dùng tất cả những gì mình có để yêu thương cô ngay từ giây phút đầu tiên họ gặp 7 năm quay lại quá khứ để yêu cô, chiều chuộng và che chở cho cô khỏi mọi nỗi đau không đáng có ở phía trước. Dùng hết kiếp này để yêu thương, đền bù cho những mất mát tổn thương ngày đó. Cô của hôm nay, trước mặt anh không phải là “ tạm” như ngày đó nữa. Mà là người anh muốn dung túng cả là Trình Tiêu – người con gái độc lập, mạnh mẽ, tự chủ và quyết đoán với ước mơ trở thành phi công mạnh mẽ, quyết liệt nhất. Là người con gái xinh đẹp cũng là một cơ trưởng trong tương lai chẳng ai sánh bằng. Nhưng cũng chính vì sự thu hút cả về vẻ ngoài lẫn khả năng nên cô vô tình vướng vào những cuộc tình khiến bản thân mình trải nghiệm qua bao cảm xúc. Đau đớn – chia ly – bị phản bội – bị lừa gạt – gài bẫy… Nhưng chính vì những điều đó nên Trình Tiêu mới là một cô gái đặc biệt nhất trong bức tranh ngôn tình quá hào nhoáng hiện tại.“ Thế giới rộng lớn như vậy, cơ hội gặp gỡ và yêu thương nhau còn ít hơn kỳ tích trong nhân em lại đồng ý ở bên anh, đối với anh, đó là món quà to lớn nhất. Anh không chỉ yêu em bằng những lời nói sáo rỗng, anh nguyện sẽ cùng em đi hết quãng đời còn lại.”Cô có thể xinh đẹp giống họ nhưng Trình Tiêu lại rất khác họ bởi một cái tôi, sự cá tính, bất chấp có phần ngang ngược của mình. Nhưng cũng vì Trình Tiêu là như thế nên mới khiến Cố Nam Đình yêu thương đến trọn vẹn con tim mình.“Đợi đến khi bạn cảm nhận được nỗi cô đơn và sự sợ hãi, bạn sẽ phát hiện ra, những người xứng đáng được yêu mến không nhiều. Mà trong số ít những người đó, luôn có một người khiến bạn sẵn sàng dốc hết toàn bộ sức lực. Cho dù cô ấy gây cho bạn biết bao phiền Nam Đình cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô, “Bởi vì, người trước mặt là người trong tim.”Lịch sử lại một lần nữa lặp lại với cả hai khi dòng thời gian dịch chuyển. Cho họ cơ hội nhưng cũng có thêm những niềm đau. Cố Nam Đình tận mắt chứng kiến những bi kịch đang diễn ra trước mắt mình vào khoảng thời gian đó nhưng chẳng thể nào thay đổi. Những mất mát, tiếc nuối, những nổi đau khiến cho người đàn ông lý trí, mạnh mẽ như anh có phần chẳng thể nào chịu nổi. Tưởng chừng quá khứ 7 năm trước là lợi thế nhưng thực ra lại gần như là nổi đau đớn khi chẳng thể thay đổi. Mọi bi kịch trước mắt này đều liên quan đến anh. Anh phải làm sao đây? Phải chăng, quay trở lại quá khứ là hình phạt hà khắc nhất ông trời dành cho anh sau những lỗi lầm trước đó? Muốn anh chứng kiến tất cả, mất đi từng chút một hay sao?Chắc có lẽ, đọc đến đây nhiều bạn nghĩ rằng truyện này thực sự rất cẩu huyết, ngược lên ngược xuống đúng không ạ? Nhưng yên tâm rằng mọi thứ đều không như bạn nghĩ đâu. Cũng như câu chuyện này, sẽ đưa ra đến hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Có những nuối tiếc thật nhưng cũng có niềm vui khiến ta thỏa ước hành văn của Mộc Thanh Vũ nhẹ nhàng nhưng vô cùng sâu lắng và cảm động. Khiến bạn nhoẻn miệng cường cũng khiến bạn khóc đến mờ ảo. Đây thực sự là một câu chuyện nam chính chuyên sủng nữ chính nhưng lại khiến ta đau lòng đồng cảm. Là một tấm gương phản chiếu tâm hồn, gia đình và tình yêu của chúng ta. Một câu chuyện đáng để đọc và nghiền ngẫm như cách số phận an bài cho từng người chúng ta vậy. Sướng khổ, chính là tại bản thân mình.“ Đây là khoảng thời gian tốt nhất, vì tình yêu, cả hai đều phải cố gắng hết là tình yêu đẹp nhất, mới lần đầu gặp nhau mà tưởng chừng đã quen biết nhau từ rất lâu cho thế giới rộng lớn bao nhiêu, thời gian đằng đẵng như thế nào, dù phải xa nhau cũng muốn bất chấp tất cả để gặp lại, bước qua một phen lo sợ, khai quật bí mật của thời gian, dắt tay em cùng đón tuổi già. Dùng thời gian để nói với em rằng, trên thế gian này quá nhiều huyền thoại, duy chỉ một mình em đã khiến anh không thể từ bỏ.”Mây bay qua trời, em qua tim tôi – Cuốn sách muốn nói với bạn rằng Khi đã nghìn trùng xa cách, không thể gặp lại, ai sai ai đúng đâu còn quan trọng. Dù sao, thời gian luôn là câu trả lời tốt nhất, cuối cùng nó sẽ chứng minh, người có duyên với nhau sẽ đến được với sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng.....
Trình Tiêu vội vàng ra khỏi lớp học mô phỏng, bắt gặp ánh mắt mờ ám của Hạ Chí, cô liền ném thanh chocolate trong tay sang, cảnh cáo bằng ánh mắt "Đừng nói gì hết!"Hạ Chí cười như cành cây run rẩy trong Tiêu gõ cửa, không ai trả nhìn Hạ Chí. Hạ cô nương cao giọng nói "Cứ vào đi, Cố tổng không có khách đâu."Trình Tiêu giả vờ không thấy ánh mắt mờ ám của Hạ Chí. Cô đẩy cửa, đi vào là lần đầu cô đến văn phòng của Cố Nam Đình từ sau khi làm việc ở Trung Nam. Rộng rãi sáng sủa, đơn giản phóng khoáng, chính là phong cách của anh. Trình Tiêu nhìn thấy bóng mình trên tấm màn gương trên tường, lại nghĩ đến dáng vẻ uy nghiêm, tập trung của anh trước bàn làm phục thẳng thớm, trí tuệ, lạnh lùng, mỗi nơi đều toát ra vẻ cao ngạo, sáng suốt của người ở địa vị là nghe thấy tiếng gõ cửa, bỗng nhiên có người cất tiếng hỏi "Trình Tiêu, là em hả?"Trình Tiêu nghe tiếng liền nhìn sang bên trái, xác nhận giọng nói đó vẳng ra từ nhà vệ sinh trong phòng nghỉ, cô đáp "Cố Nam Đình, là tôi." Trong lòng lại nghĩ Anh đi vệ sinh, tôi có thúc giục đâu, cứ phải hỏi làm gì?Nghe vị kia nói tiếp "Lại đây."Trình Tiêu đến trước bàn làm việc, ngồi xuống, "Tôi đợi anh ở ngoài này."Yên lặng một lúc, giọng Cố Nam Đình lạnh lùng bảo "Vào đây!"Trình Tiêu muốn ném cho anh cuộn giấy vệ sinh, "Làm gì thế!", giọng cô rõ ràng không Nam Đình không trả lời, chỉ có tiếng nước chảy ào Tiêu đứng lên, vừa tiến lại gần vừa gọi "Cố Nam Đình?" Đến gần mới phát hiện cửa nhà vệ sinh đang mở, Cố Nam Đình đứng trước bồn rửa tay, nước trong bồn toàn màu đỏ."Chảy máu mũi?" Trình Tiên đi nhanh lại, một tay bóp cằm Cố Nam Đình, tay kia khoát nước rửa sạch cho anh, sau đó bắt anh ngửa đầu ra sau, vừa rút khăn giấy ra đưa anh, vừa khoát nước lạnh vào trán và sau Nam Đình nhăn mặt "Lạnh!" Tuy nói thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn giữ tư thế ngửa đầu ra Tiêu bực bội "Như thế mới cầm máu được."Cố Nam Đình không nói gì, một tay chống lên bệ rửa tay, tay kia rất tự nhiên choàng qua eo chú ý của Trình Tiêu đều tập trung vào mũi anh, hoàn toàn không hay biết gì "Tự dưng vô duyên vô cớ lại chảy máu mũi, anh xem cái gì không nên xem phải không?"Cố Nam Đình ậm ừ đáp "Ban nãy lên mạng, thấy em đại chiến Diệp Ngữ Nặc."Trình Tiêu nói theo "Đó là do Diệp Ngữ Nặc kích thích tới anh, hay là tôi?"Cố Nam Đình cười, liếc nhìn cô "Cô ta có thể kích thích được tôi thì đã không bị loại."Trình Tiêu trừng mắt "Anh không được như ý hả?"Cố Nam Đình co mấy ngón tay lại, nhéo vào eo cô "Trong mắt em, tôi đói khát đến thế hả?"Trình Tiêu ngước lên đập vào trán anh "Nhân sinh như vở kịch, toàn dựa vào diễn xuất, không chừng anh cũng không phát hiện ra mình có tiềm năng làm Ảnh Đế đâu."Cố Nam Đình cười thất thanh "Tôi bị vẻ đẹp của em kích thích, được chưa?"Trình Tiêu nhướn mày, không phản bác "Dập đầu quỳ lạy trước uy lực nhan sắc của tôi rồi hả?" Cảm giác đã ổn rồi, cô lấy khăn tay lau nước trên trán và sau gáy cho anh, "Cứ chặn khăn giấy đã." Trong lúc nói, cô rút ra tờ khăn giấy sạch cho Nam Đình rút tay lại kịp thời, lấy khăn giấy nhét vào mũi rồi mới nghiêm túc trả lời một chữ "Ừ."Cũng không biết là trả lời câu nào của Trình Tiêu, càng không nói thêm câu nào về Diệp Ngữ Tiêu phát hiện ra áo sơ mi của anh dính hai vết máu, "Có sơ mi sẵn không?"Cố Nam Đình tiện tay chỉ vào phòng nghỉ "Lấy giúp tôi một cái, cám ơn."Trình Tiêu đi thẳng vào phòng nghỉ, mở tủ áo, nhìn thấy bên trong treo một dãy áo sơ mi trắng kiểu giống nhau, nhưng lại không giống nhau, "Quần áo khô khan quá." Cô nói xong tiện tay lấy một Tiêu cầm áo sơ mi mới ra ngoài, thì Cố Nam Đình lúc đó đang cởi nút áo. Trình Tiêu tưởng anh sẽ tránh đi, hoặc là cô phải tránh? Kết quả là anh cởi luôn áo đang mặc trước mặt cô, rồi giơ tay nhận lấy áo cô anh chàng đẹp trai, mà cơ thể lại đẹp đến không chịu nổi cởi trần trước mặt bạn, mà anh ta lại là sếp của bạn, cảnh tượng đẹp đến mức — Trình Tiêu cảm thấy không nhân cơ hội ngắm lâu hơn thì đúng là có lỗi với bản Nam Đình mặc xong mới thấy có gì đó không ổn "Em không nên tránh đi hả?"Trình Tiêu chẳng thèm đỏ mặt "Anh còn không quan tâm bị nhìn, thì tôi giả vờ cho ai?" Sau đó xuýt xoa khen ngợi "Vóc dáng rất đẹp."Trong mắt Cố Nam Đình thoáng nụ cười "Mới nhìn nửa thân trên đã kết luận rồi?"Trình Tiêu trừng nhìn anh "Anh làm thế bị cấu thành tội quấy rối tình dục đó, Cố tổng à."Cố Nam Đình cười không thành tiếng "Em cũng có thể lý giải là tôi đang tỏ tình với em. Tôi không để tâm đâu."Trình Tiêu cười giả tạo "Tôi sẽ không vì thế mà cảm thấy vinh hạnh đâu."Cố Nam Đình chỉ cười, quay lưng ra văn Tiêu liếc nhìn áo sơ mi dính máu trong bồn rửa tay mà anh cởi ra, cầm lên rồi ném vào thùng văn phòng, Cố Nam Đình ung dung ngồi trên sofa, Trình Tiêu thì ngồi trên sofa đơn cách anh không chuyện chính, Cố Nam Đình vào thẳng chủ đề "Ba giai đoạn của cải trang, em đã hoàn thành lớp lý luận và lớp bay mô hình, tiếp theo sẽ là luyện tập 20 lần liên tục cất cánh hạ cánh. Do sân bay trong nước và không phận bị hạn chế, công ty và một công ty hàng không mới của Mỹ đã bắt tay hợp tác, sắp xếp mọi người qua đó tham gia huấn luyện bay tập trung, thời hạn là một tháng."Không phận nước ngoài khá rộng, cơ hội lên máy bay để thực hành nhiều hơn, nếu sang đó thì sẽ có kinh nghiệm nhanh hơn. Còn đối với phi công tốt nghiệp trường hàng không trong nước mà nói thì cơ hội ra nước ngoài tập huấn cũng rất hiếm Tiêu đã nhận được thông báo, chuẩn bị ngày mai xuất phát bay đến doanh trại tập huấn. Còn Cố Nam Đình là phó tổng, vốn không cần nói riêng cho cô biết. Nên Trình Tiêu hỏi anh "Cố tổng có lời nhắn nhủ gì đặc biệt?"Đối với cô, Cố Nam Đình đúng là còn có lời dặn, "Trong tình huống bình thường, chắc em sẽ bay máy bay A320. Nhưng tôi vẫn muốn hỏi em, em có muốn thử Boeing 737 không?"Thường tthi2sau này bay máy bay loại nào thì lúc tập huấn sẽ bay loại đó, rất chuẩn xác. Máy bay khách A320 thao tác bằng điện truyền, giảm nhẹ đi rất nhiều gánh nặng thể lực khi thao tác máy bay của phi công. Còn Boeing 737 thì lại vận hành bằng hệ thống điều khiển cơ – thủy lực, lúc ngắt hệ thống trợ lực ra thì động tác trên máy vô cùng nặng nề. Đừng nói Trình Tiêu là phi công nữ, ngay cả phi công nam với vóc dáng cao to, khỏe mạnh lúc thao tác cũng sẽ thấy rất vất Nam Đình lại hỏi cô có muốn thử Boeing 737 thách cô chăng? Trình Tiêu hỏi ngược lại "Nếu tôi muốn cùng lúc cả hai loại, thì Cố tổng có cho tôi cơ hội không?"Cố Nam Đình lại nói "Là phi công nữ, sau này có cơ hội dẫn tổ bay hay không còn chưa chắc chắn, đừng yêu cầu cao như vậy."Phi công là nghề có tương lai, thực sự là mơ ước của nhiều người. Mà Trung Quốc cũng là một trong những quốc gia có số lượng nữ phi công nhiều nhất. Có điều, hiện giờ phi công nữ đang bay lại không nhiều. Cho dù phụ nữ có sự tỉ mỉ, thận trọng, nhạy cảm... rất nhiều ưu thế, đặc biệt là việc sử dụng công cụ rất tinh tế, nhận biết được nhiều địa hình, khu vực, cũng có biểu hiện vượt qua cả đàn ông, nhưng những người từng bay đều biết rằng cường độ bay là một thử thách cực lớn cho thể lực và sự kiên trì của phụ nữ. Hơn nữa phụ nữ luôn luôn có tâm lý ỷ lại, không đủ quả quyết, nhiều cảm xúc, khả năng chịu đựng tâm lý khá yếu. Thế nên, trước mắt trong ngành vẫn chưa có cơ trưởng nữ nào có thể độc lập dẫn đội bay Tiêu không hề phủ nhận hiện trạng này, nhưng cô nói "Nếu anh cũng như người khác, có suy nghĩ 'bảo vệ' phi công nữ thì không nên tuyển tôi vào công ty."Cố Nam Đình không nhìn thấy vẻ khiêu khích hoặc đùa giỡn trên gương mặt cô, anh im lặng vài giây rồi đổi chủ đề "Lần này đi tập huấn, không có tôi, em nên kiềm chế bớt.""Kiềm chế? Ý gì?" Trình Tiêu không sở trường dò đoán, hỏi thẳng "Đây là lời dặn chung với bảy học viên chúng tôi sao?"Cố Nam Đình loáng thoáng nhớ lại bảy năm trước khi tiến hành tập huấn, cô đã định thử cả hai loại máy bay. Để tránh cho cô không quá kích động và bướng bỉnh, anh mới đặc biệt gọi cô tới. Nhưng lại chẳng thể nói thẳng Nam Đình nhìn vào mắt Trình Tiêu, chỉ trả lời câu hỏi thứ hai "Chỉ với em."Trình Tiêu cũng nhìn anh, muốn nhìn ra thâm ý nào đó trong đôi mắt anh, sau đó cô trốn tránh vẻ chăm chú không hề che giấu trong đôi mắt anh, và thấp thoáng cả... tình ý, cười với vẻ thản nhiên "Tôi đúng là người thích gây chuyện thị phi. Nhưng Cố tổng yên tâm, chỉ dựa vào tôi thì còn thiếu người thu dọn tàn cuộc sao?"Ngoài việc nghiêm túc với nghề bay ra, còn có gì khiến cô lơ đãng nổi?Cố Nam Đình nhìn cô chăm chú, mà cô cũng nhìn lại anh, không hề nhượng sau, anh đứng lên đi ra bàn làm việc, đồng thời lấy khăn giấy trên mũi Tiêu cũng đứng lên theo "Cố tổng còn việc gì khác không?"Cố Nam Đình ngồi xuống bàn, vẻ mặt cũng như giọng nói đã hoàn toàn lạnh hẳn "Không, em ra ngoài đi."Xem như chia tay không Nam Đình do dự không biết có nên đi cùng Trình Tiêu không, thế nhưng căn cứ vào lịch làm việc tổng thể sau khi anh nhậm chức thì hành trình mà Lâm Tử Kế sắp xếp cho anh lại cùng thời gian đi Cổ Thành giám lại là Cổ Thành! Ngay cả vận mệnh cũng thay anh quyết định, bắt anh đưa Tiêu Ngữ Hành đi Cổ Thành sao?Thế nhưng, đến ngày hôm sau Trình Tiêu lên máy bay, Cố Nam Đình cũng không bảo Lâm Tử Kế hủy bỏ chỗ ngồi mà Lâm Tử Kế đã để dành sẵn cho khi cất cánh, Lâm Tử Kế gọi cho Cố Nam Đình, nhưng không ai nghe máy. Bất đắc dĩ phải đóng cửa khoang, Lâm Tử Kế vẫn nghi hoặc "Lẽ nào Cố tổng đã lên chuyến bay đi Cổ Thành rồi?"Trình Tiêu ngồi ngay cạnh anh ta, nghe thế thì tắt máy, quay đầu nhìn bãi đáp máy bay bên ngoài cửa đó, Cố Nam Đình đang ở sân bay. Nhưng anh chỉ ở trong đài chỉ huy, nghe nhân viên chỉ huy mặt đất đẩy máy bay quốc tế có Trình Tiêu trên đó bình an ra ngoài, đứng trước cửa sổ, không nói câu nào, bất tối, Cố Nam Đình về biệt thự họ Cố, một mình ngồi ở bàn ăn, đợi điện thoại đợi tin nhắn. Tiếc là đến tận khuya mà Tiêu Ngữ Hành cũng không gọi điện, Trình Tiêu càng biệt vô âm Tử Kế rõ ràng hiểu chuyện hơn hai cô gái, đến nơi rồi, anh ta gọi điện báo bình an cho Cố Nam Đình "Cố tổng, chúng tôi đã hạ cánh, mọi thứ thuận lợi."Cố Nam Đình trả lời rất "thân dân" "Chăm sóc tốt mọi người, anh vất vả rồi."Lâm Tử Kế vừa trả lời "Việc phải làm, anh yên tâm", vừa đón lấy valy của Trình Tiêu "Để tôi".Cố Nam Đình sau đó mới gọi cho Tiêu Ngữ thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy, lại còn hỏi anh trước "Anh đến nơi rồi?"Đến đâu? Cố Nam Đình không trả lời mà hỏi ngược lại "Em đang ở đâu?"Tiêu Ngữ Hành rõ ràng khựng lại, "Muộn rồi, em còn ở đâu được?" Rõ ràng là chột dạ."Tiêu Ngữ Hành!" Cố Nam Đình nổi giận, "Ai cho em cái gan mà dám nói dối anh hả?"Tiêu Ngữ Hành lập tức hoảng loạn "Anh biết rồi sao? Không phải anh đi cùng phi hành đoàn ra nước ngoài học rồi hả?""Em nghe ai nói anh ra nước ngoài?""Lúc anh gọi cho trợ lý đã nói thế, em đã nghe rồi.""Nên em nhân lúc anh không có mặt mà lén chạy đến Cổ Thành?""Không thì anh cũng vắng mặt, em còn ở nhà một mình làm gì?"Cố Nam Đình không thể phản lúc này của bảy năm trước, đúng là anh đã vì chuyện khai thác đường bay mới mà ra nước ngoài, thuận tiện xem tình hình phi công tập huấn bay ở nước ngoài, cho Tiêu Ngữ Hành cơ hội lén đi Cổ Thành. Giờ này ngày này, vấn đề đường bay mới đã được giải quyết xong sớm, còn anh vốn theo lịch trình đi đến Cổ Thành thì lại ở lại thành phố Trình Tiêu? Thế thì tại sao không lên máy bay đi cùng cô?Sự việc vẫn xảy ra theo thứ tự Nhận chức phó tổng, khai thác đường bay mới, Trình Tiêu vào làm việc, phi công ra nước ngoài học tập, và cả Tiêu Ngữ Hành đi Cổ tiết lại không giống. Chẳng hạn...Trợ lý của anh vốn dĩ là Kiều Kỳ Nặc, bây giờ lại thành Hạ Tiêu đúng là vẫn là nữ phi công của Hàng không Trung Nam, nhưng lại vì anh lấy Nghê Tiêm ra để ép cô từ bỏ Hải Hàng, không mấy cam tâm mà đến Nam Đình có một cơn manh động trong tích tắc, muốn xem thử anh không làm việc theo vận mệnh an bài thì sẽ thế nào?Lúc này, bên kia đầu dây đã là người khác, "Nam Đình, nó đang ở chỗ tôi."Là Tiêu Tập ở thành phố A, anh họ của Tiêu Ngữ không đi Cổ Thành? Cố Nam Đình nhíu mày, nói thẳng "Bố tôi và dì Tiêu đi nghỉ mát rồi, tôi không trông nó được."Tiêu Tập khẽ cười "Con bé này rất ham chơi. Không sao, để nó ở chỗ tôi chơi vài ngày, tôi sẽ đưa nó về sau."Chỉ sợ anh cũng không thể ngăn cản nó đi Cổ Thành. Cố Nam Đình day day trán, cố gắng nhớ lại động hướng của Tiêu Tập trong thời gian này "Gần đây anh thế nào? Tiểu công chúa ở trường cảnh sát đều ổn cả chứ?""Ai?" Tiêu Tập cười, trả lời tránh né "Tôi chỉ biết tiểu công chúa của anh oán than anh quá nhiều."Đúng là cô bé từng là công chúa của tôi. Bây giờ cũng thế, nhưng, chỉ là tình anh em. Cố Nam Đình không muốn giải thích nhiều, nhớ lại đêm khai trương khách sạn Hoàng Đình dưới trướng của Tiêu Thị bảy năm sau, có người phụ nữ từng liều mạng vì Tiêu Tập, anh giả vờ không biết mà hỏi "Có phải Hạ Hi có người bạn học tên... Hách Nhiêu?"Tiêu Tập bất ngờ "Sao anh biết?"Xem ra họ đã quen nhau. Cố Nam Đình nói "Cô ấy là... em gái một người bạn của tôi, nếu tiện thì anh cũng chăm sóc nhé."Tiêu Tập trả lời sảng khoái "Được, sẽ dốc hết lòng.""Tiêu Tập", Cố Nam Đình rất muốn bảo anh ta hãy từ bỏ Hạ Hi đi, Hách Nhiêu mới là lương nhân trời định của anh. Thế nhưng, Tiêu Tập và anh lúc này làm sao biết những việc đó? Chỉ có thể dừng tại đây, "Hách Nhiêu là một cô gái rất tốt."Tiêu Tập thông minh thế nào chứ, trong tích tắc đã hiểu ý, nhưng anh ta chỉ nói "Tâm tư của tôi, anh biết mà."Chính vì tôi biết nên mới định nhắc anh, Hạ Hi – người mà hiện giờ anh đang cố chấp theo đuổi, thậm chí nguyện đánh đổi bằng tính mạng – cuối cùng sẽ không thuộc về anh. Còn em gái họ của anh, em gái riêng Tiêu Ngữ Hành mà tôi bảo vệ mười năm, cũng sẽ gặp được chân mệnh thiên tử của mình vào mùa hè cả đều là sự an bài tốt nhất chăng? Thế thì để tôi quay lại làm gì nữa?Cố Nam Đình trằn trọc suốt đêm.***Nửa tháng sau đó sóng yên bể lặng, quốc thái dân an, Tiêu Ngữ Hành thi thoảng gọi điện, báo anh biết "Em vẫn yên ổn."Anh thì mỗi ngày gọi cho Trình Tiêu, không tắt máy thì cũng nằm ngoài vùng phủ sóng. Anh nhắn tin hỏi "Đang làm gì thế?", hoặc "Tập huấn có suôn sẻ không?"... tất cả đều như đá chìm dưới biển, hoàn toàn bặt tình huống này, nếu là Tiêu Ngữ Hành gọi tới, anh sẽ rất bực bội "Đổi câu khác đi, đừng có lần nào cũng yên ổn."Tiêu Ngữ Hành bị giận vô cớ lại sỉ nhục anh "Đàn ông cũng 'bị' hả anh?"Anh lại hỏi "Hôm nào thì về?"Tiêu Ngữ Hành nói "Đợi em chơi đủ vốn đã."Cố Nam Đình kìm nén cơn giận "Đừng làm phiền Tiêu Tập, anh ta không rảnh chăm sóc em."Tiêu Ngữ Hành nghe thế cũng nổi điên "Anh cũng không rảnh để chăm sóc em đó thôi!" Sau đó cô bé nói "Em đã đến Cổ Thành rồi, báo anh biết một tiếng", rồi cúp cuộc cô bé vẫn đến Cổ Thành!Cố Nam Đình lật lịch ra xem, phát hiện thời gian Tiêu Ngữ Hành đi Cổ Thành muộn hơn nửa tháng so với thời gian trong ký ức của may mỗi ngày đến công ty còn có Hạ Chí theo bên cạnh, Cố Nam Đình mới không thấy bị thế giới lạnh nhạt này chối bỏ, mới dám xác nhận rằng Trình Tiêu chỉ đi học, tạm thời rời xa nơi này, rồi sẽ quay về nhanh thôi. Vì thế khi đối diện với Hạ Chí, sắc mặt anh cũng dịu lại, thi thoảng còn mời cô nàng ăn trưa cùng "Vẫn chưa ăn trưa? Cùng đến nhà ăn đi."Hạ Chí nhắn tin mách Trình Tiêu "Cố tổng nhà cậu lại mời tớ đến nhà ăn chung! Lẽ nào ví tiền anh ấy đã thuộc về cậu quản lý?" Tóm lại cô nàng đã đoan chắc Cố Nam Đình và Trình Tiêu dính dáng một tí, hoặc nhiều tí?Trình Tiêu nhận được tin nhắn thần kỳ, chỉ rất muộn mới trả lời "Anh ấy về công ty rồi?""Vốn là không đi mà." Hạ Chí chỉ nghĩ là do lệch múi giờ, tiếp tục kể lể "Cậu không ở trong nước, anh ấy không ngày ngày ở công ty, bắt tớ chứng minh sự trong sạch của anh ấy thì làm sao mà được?"Cố Nam Đình đúng lúc đó từ văn phòng đi ra, khi đi ngang Hạ Chí đã dặn "Hỏi Lâm Tử Kế tình hình tập huấn bên đó thế nào."Hạ Chí đứng lên vâng dạ, khi Cố Nam Đình sắp đi vào thang máy, cô nhanh nhẹn nói "Trình Tiêu rất ổn. Những việc khác tôi sẽ hỏi sư phụ rồi báo anh biết."Trước khi cửa thang máy đóng lại, Cố Nam Đình nói "Không cần nữa."Trước khi đi ngủ, Cố Nam Đình lại gọi điện cho Trình Tiêu, gọi được, nhưng không ai nghe. Anh không muốn nhắn tin nữa, đang định gọi cho Lâm Tử Kế, bảo anh ta chuyển lời cho Trình Tiêu để cô gọi lại, thì điện thoại đổ Trình Tiêu, hỏi anh "Chuyện gì thế?"Chuyện gì? Anh rất nghiêm túc suy nghĩ nên lấy chuyện gì ra để nói vài câu với cô, "Ban nãy sao không nghe điện thoại?"Trình Tiêu đáp "Đang tắm."Đúng là cô có thói quen tắm sáng sớm. Cố Nam Đình nhìn giờ "Sao, tập huấn có suôn sẻ không?""Anh đang nghi ngờ trí tuệ của tôi, hay là kỹ thuật bay của tôi?""Tôi đang quan tâm em."Bên kia im lặng một lúc rồi "Cảm ơn Cố tổng, mọi việc đều thuận lợi."Giọng nói trong trẻo rõ ràng, mang một nụ cười khẽ, là dáng vẻ cô hiếm khi biểu lộ trước mặt trạng Cố Nam Đình từ nhiều mây chuyển sang trong xanh, anh nói "Dự báo thời tiết nói hai hôm nay bên đó có bão, không có việc gì thì đừng chạy lung tung."Tập huấn theo kiểu khép kín, cô chạy đi đâu được? Trình Tiêu lại nói như muốn kiếm chuyện "Có người hẹn tôi thì làm thế nào đây? Cơ trưởng của Tân Duệ toàn là trai đẹp, lại còn là con lai, bỏ lỡ thì tiếc lắm."Con lai thì không trong sạch! Cố Nam Đình bị chọc tức phì cười "Trai đẹp nhiều thì em cũng hoa mắt, chi bằng từ chối hết, coi như ngang bằng nhau cả."Trình Tiêu mỉm cười, nhưng vẫn cố tình nói "Anh không làm được chuyện đó mà còn yêu cầu tôi?"Im lặng hồi lâu, Cố Nam Đình mới nói "Tôi vì em mới không làm được, em không thể vì tôi mà làm một lần ư?"
sách mây bay qua trời em qua tim tôi