🐭 Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can Là Gì

Midu bức xúc khi bị đồn mang thai. Diễn viên Midu phủ nhận đang mang bầu vì cô vẫn làm việc liên tục với công tác giảng dạy ở trường, đi học buổi tối và quay hai dự án phim. "Dự sự kiện, tôi vẫn diện đồ cut out khoe eo, hở bụng mà không cần che đậy điều gì. Tên tác phẩm Sách: Bức xúc không làm ta vô can Tác giả Đặng Hoàng Giang Thể loại Sách Hướng Nghiệp & Phát Triển Bản Thân Nếu có thể hãy tìm mua sách Sách: Bức xúc không làm ta vô can để ủng hộ tác giả Đặng Hoàng Giang Cùng đọc lời mở đầu về … Giải bài tập Khoa học tự nhiên lớp 6 Bài 40: Lực là gì Mở đầu trang 144 Bài 40 Khoa học tự nhiên lớp 6 - Kết nối tri thức với cuộc sống: Tuy chưa được học về lực nhưng chắc chắn em đã khơng ít lần nghe nói tới lực. Bức xúc không làm ta vô can. 1. Đôi nét về tác giả. Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang là chuyên gia phát triển, nhà hoạt động xã hội và tác giả chính luận. Các hoạt động nghiên cứu và vận động chính sách của anh nhằm nâng cao chất lượng quản trị quốc gia, minh bạch và tiếng Nữ hành khách rất bức xúc vì nam nhân viên soát vé xe buýt số 81 tỏ thái độ khinh thường khi chị dùng vé tập. Chị N.T.T.T. (ngụ tại quận Bình Chánh, TP.HCM, chủ tài khoản facebook T.B) phản ánh trên báo Pháp luật TP.HCM, khi đi tuyến xe buýt số 81 đi từ Chợ Lớn đến Lê Văn Bạn đang xem: “Bức xúc không làm ta vô can ebook”.Đây là chủ đề “hot” với 60,600 lượt tìm kiếm/tháng. Hãy cùng taowebsite.com.vn tìm hiểu về Bức xúc không làm ta vô can ebook trong bài viết này nhé Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can (Tái Bản 2018) “Từ chỗ vô danh cách đây bảy, tám năm, bây giờ, nếu gõ “bức xúc” vào Google, ta sẽ được 29 triệu kết quả, gấp gần 10 lần “Ngọc Trinh” một con số ấn tượng cho một làn da xấu xí như vậy.”. Đây là một trong rất nhiều Chỉ riêng việc bàn về cái tên thôi đã khiến độc giả biết được nội dung “Bức xúc không làm ta vô can” không vui vẻ gì. Mà cụ thể, đây là một cuốn sách chính luận, phê bình xã hội, có khen nhưng đa phần là chê, gợi góc tối ở nhiều vấn đề nhức nhối trong xã Mà theo mình thấy thì JK mới là nạn nhân của bả:) Lên YTB có nói về vụ Cupcakke fan cuồng JK đăng lên Twitter thì phải í nói là muốn quan hệ với JK. ừ thì JK quấy rối bả:) Muốn hạ danh dự của JK xuống đây mà. Vụ thứ hai là vụ mình cực kỳ bức xúc đó là vụ vote MAMA. hSQFLFQ. Bức xúc không làm ta vô can. Một cuốn sách sẽ không bao giờ bán chạy tại Việt Nam. Ít nhất cho đến thời điểm hiện tại! ……. Hello anh em. Nếu đã tìm đến bài review với những dòng chữ đầu tiên này, thì mình có 2 tin muốn gửi đến anh em. Một vui, một buồn. Tin vui là mình đang review một cuốn sách, mà theo mình là rất chất. Chất nhất quả đất. Và hi vọng sau khi đọc review xong, anh em sẽ hứng thú với cuốn này. Mua về, đọc nó và chắc chắn sẽ tích lũy được một ít gì đó cho bản thân. Đó là tin vui. Tin buồn, là anh em sẽ chẳng bao giờ… vui nổi khi đọc cuốn sách này, dù chỉ một trang 🙁 Bức xúc không làm ta vô can là một cuốn sách buồn. Với mỗi người, có thể nỗi buồn sẽ khác nhau. Có người buồn ít, có người buồn nhiều hoặc chỉ là một ít chạnh lòng. Nhưng sẽ không ai có thể vui nổi, khi đọc xong cuốn sách này. Vừa vui, vừa buồn. Ngộ ha anh em. Bài review này mình sẽ giới thiệu một cuốn sách, mà có thể nó sẽ tát thẳng vào mặt chúng ta. Và kéo mỗi người trong chúng ta quay về với thực tại. Thực tại gì, thực tại xã hội Việt Nam, thực tại cuộc sống xung quanh, thực tại những gì hằng ngày chúng ta tiếp xúc, những người chúng ta gặp. Hay sâu sắc hơn, là niềm tin mà bấy lâu nay mỗi người trong chúng ta vẫn hay tôn sùng. Những niềm tin đang được nuôi dưỡng hằng ngày. Nghe có vẻ chán?!? Nhưng không hề anh em. 1. Những câu chuyện rất thực tế và gần gũi Cuốn sách viết về thực tại xã hội Việt Nam ở hiện tại. Xuyên suốt cuốn sách toàn là những câu chuyện nóng hổi, ai cũng biết. Từ Ngọc Trinh, Sơn Đoòng, cho tới các show truyền hình thực tế. Từ chuyện văn hóa nuôi dạy con cái cho đến chuyện văn hóa du lịch. Tất cả đều được mô tả rất thực tế bằng một ngòi bút… mỉa mai rất thông minh. Mục lục có thể là một trong những lý do làm tăng quyết định đọc cuốn này của mình 🙂 Nhiều câu chuyện rất thật và gần gũi, nhưng không hề chán. Ngay từ cả tiêu đề đã thấy hấp dẫn rồi. Những câu chuyện tác giả đưa ra đều dựa trên góc nhìn cá nhân, dựa trên những gì quan sát được. Nếu dựa vào những số liệu thực tế kết hợp cách suy luận của tác giả, chúng ta sẽ rất ngỡ ngàng – bẽ bàng với những gì mà truyền thông trước giờ hay thêu dệt. Nào là chuyện dân Việt Nam mình hằng năm tiêu thụ cả tỉ lít bia, đó đã là bao so với Brazil, Ý, Úc hay nhà vô địch Tiệp Khắc. Chưa hết, dân mình hằng năm ăn tới cả 5 triệu con chó. Nhưng, vẫn chưa bằng một gốc của Cameroon, Ghana, Canada, và đương nhiên là cả người anh em Hàn Quốc. Hàn Quốc 1 năm họ ăn tới 1,5 triệu con chó, và… uống tới 9 triệu con chó. À, 9 triệu con này dùng để pha chế rượu Gaesoju, uống rất tốt cho sức khỏe, đặc biệt là… sau khi phẫu thuật Vậy nên đừng cứ chăm chăm suốt ngày phê phán dân ta uống bia, ăn thịt chó ầm ầm, rồi chất lượng cuộc sống đi xuống. Không liên quan tí nào đâu. Nhìn Hàn Quốc hay Canada, mức độ tiêu thụ bia hay thịt chó chả có tí liên quan nào đến chất lượng cuộc sống người ta cả. Ngoài chuyện thịt chó, rượu bia ra thì còn có rất nhiều thứ hay để đọc trong cuốn sách này. Mỗi người đọc sẽ có một cảm nhận của riêng mình. 2. Nhiều góc nhìn Những câu chuyện thực tế và gần gũi đã được kể. Nhưng làm sao mang những câu chuyện này đến người đọc một cách nhẹ nhàng và không-bị-nhàm-chán? Một trong những điểm hay của sách là tác giả nhìn vấn đề ở nhiều góc cạnh. Rất mới và độc lạ. Ví dụ như trước giờ xem chạy đua, ai cũng để ý xem ai nhất, ai nhì, ai ba. Nhưng anh em đã bao giờ để ý đến người chạy về chót chưa. Hình ảnh người chạy về chót này nó mang ý nghĩa gì? Hay chuyện “người đứng một mình”, hình ảnh này nói lên điều gì. Và cả chuyện nước mình có tỷ phú đô la nữa. Mấy cái này thì có gì đáng nói? Toàn là chuyện trên trời. Nhưng không, ngược lại tác giả có nhiều cái rất hay để nói về những thứ ngó bộ có vẻ lạ này. Và quan trọng nhất là nó liên quan gì tới mình nữa. Mình cũng bị ấn tượng với một vấn đề mà tác giả đưa ra. Đi uống cà phê, bạn gặp một ông lão già cả tội nghiệp, đang lặn lội bán từng tờ vé số giữa trưa nắng. Người có lòng thì mua ủng hộ 1 tờ, 2 tờ. Người thẳng thắn hơn thì khua tay cho xong. Và, chả ngại buộc miệng dăm ba câu kiểu “lúc trẻ không lo cố gắng, giờ phải gánh chịu hậu quả”. Với nhiều người đó cũng là một phương án “có vẻ hợp lý”. Nhưng tác giả lại nhìn ở một góc độ khác. Những người nghèo, quanh năm suốt tháng họ đã biết họ nghèo rồi. Họ đã biết trong xã hội này, họ tồi tệ như thế nào rồi. Nên không cần ai trong chúng ta nhắc lại điều này cho họ nghe nữa. Nếu ủng hộ được thì tốt. Nhưng nếu không thì làm ơn hãy ngừng phê phán. Cái mình cần làm là giúp họ có thêm động lực từ những việc nhỏ nhặt nhất. Và trong câu chuyện mình lấy ví dụ, thiết thực nhất là hãy ủng hộ họ 1 2 tờ, nếu được. Cái mà người nghèo duy nhất còn lại rất ít và cũng rất dễ mất, đó là hi vọng. Không phải lối sống của họ dẫn họ tới nghèo đói, mà nghèo đói đã tạo cho họ lối sống như vậy. Ngày ngày cứ ra đường ngồi chống cằm rồi về… uống rượu. 3. Kéo về một thực tại… phũ như chưa từng được phũ Và cái nhiều góc nhìn nó càng làm lộ rõ bản chất của một số thứ. Những thứ mà bấy lâu nay anh em cứ mù quáng tin vào nó. Việt Nam mình là trùm sính ngoại, khoái tây ba lô. Cái đó ai cũng thấy. Cụ thể hơn, là trùm mê cách hành xử “trong phòng chờ sân bay” của Mỹ. Cách nuôi dạy con của người Do Thái. Hay tính cách luôn nhẫn nại và khiêm nhường của người Nhật. Mỹ, Do Thái và Nhật là 3 cái tên được truyền thông thêu dệt lên đẹp nhất và xuất sắc nhất. Nó làm lu mờ đi những cái “cũng đẹp khác” trên thế giới này. Chưa kể, 3 cái tên trên cũng không đến mức để chúng ta ngưỡng mộ một cách mù quáng như vậy. “Trong hình dung lãng mạn của người Việt, người Nhật ngồi tàu điện ngầm chằm chú đọc Khởi nghiệp của Fukuzawa. Thực tế trần trụi là họ nghiền ngẫm Manga. Nhà văn Murakami tin rằng chỉ 5% dân số Nhật thực sự yêu quý sách” Trích trong sách Còn “quốc gia khởi nghiệp” Israel, là một trong 4 nước có hình ảnh tệ nhất trong con mắt thế giới, theo một cuộc điều tra của BBC, cùng với Bắc Triều Tiên, Pakistan và Iran. Năm 2010, 77% người Israel cho rằng bất kể họ làm gì thế giới cũng sẽ phê phán họ. Cái gì nó cũng có 2 mặt. Nhìn vào mặt tốt để học hỏi thì đúng là tốt. Nhưng đừng tôn sùng quá, và đừng để truyền thông, báo đài vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp rồi răm rắp nghe theo. Chính điều này làm cản trở việc học, tiếp thu những cái hay cái mới của chúng ta. Đóng lại, thay vì mở ra. Đóng lại những văn hóa, con người và những điều hay ho khác từ các nước trên thế giới. Và chỉ chăm chăm suốt ngày ca tụng về cách dạy con của người Do thái. Rồi thì “hiếm người Mỹ nào dùng smartphone trong phòng chờ sân bay”. Hay cái sạch sẽ năm nào cũng lên báo của người Nhật. Mình kể ngắn gọn vậy thôi, đâu đó sẽ có phần hơi phiến diện. Nhưng trong sách tác giả dẫn chứng ra nhiều khía cạnh cụ thể. Nên đọc sẽ thấy bức tranh rõ hơn. Trong các buổi tối mùa hè 2014, người dân tỉnh lỵ Sderot, Israel đem ghế nhựa, sofa lên một ngọn đồi. Họ uống soda, ăn bỏng ngô, vừa trò chuyện vui vẻ vừa cùng nhìn về chân trời. Đều đặn, khi chân trời sáng rực lên, người ta reo mừng và vỗ tay. Đó là những lúc bom và tên lửa của Israel đáp xuống dải Gaza của người Palestine. Chỉ trong vòng vài tuần, các đợt oanh tạc này đã giết chết hàng trăm trẻ em. Tối tối, những người dân Sderot ngắm màn mưa tên lửa như đang xem… một bộ phim” Trích trong sách 4. Nhưng cũng có vài điểm không ổn lắm Cuốn sách nhìn chung đưa vấn đề hay. Nhưng có 1 số chỗ mình không ok lắm. Như cách mà tác giả nói về việc đi du học của mấy thanh niên hiện nay, hay góc nhìn về sách self-help. Tuy nhiên, cuốn này hay ở chỗ 212 trang sách đều là góc nhìn và ý kiến cá nhân của tác giả. Mà đã là ý kiến cá nhân thì nó mang gì đó rất riêng. Sẽ khó mà nhận được đồng tình 100% từ phía đọc giả. Nhưng nội dung thì vẫn rất chất. Thật sự đọc xong thì thấy đây là một cuốn sách nên đọc, đặc biệt ở thời buổi xã hội nhiều cái để nói như bây giờ. Thiệt là mình nghĩ anh em nên đọc cuốn này. Đọc để biết nước mình đang như thế nào, bị vấn đề gì và ảnh hưởng đến cuộc sống của mình như thế nào. Nội dung cuốn này rất giống với nội dung vlog của “diễn viên hài vô địch thanh lịch khắp vũ trụ” Dưa Leo 😎 Mình rất thích vlog của anh này. Nói rất thẳng và có duyên. Cuốn này cũng vậy, tác giả Đặng Hoàng Giang nói những vấn đề hiện tại của nước mình. Chả né cái gì hết. Nói thẳng và cũng rất có duyên. Bức xúc không làm ta vô can. Một cuốn sách sẽ không bao giờ bán chạy ở Việt Nam. Ít nhất cho tới thời điểm hiện tại. Nhưng chỉ ở thời điểm hiện tại. Mình viết bài này mong muốn trước là share cho anh em một cuốn sách hay, sau là hi vọng anh em sẽ chịu khó đọc những cuốn có nội dung thực tế như vầy nhiều hơn. Vì nó rất cần thiết cho bản thân mình. Sao lại có thể bỏ qua một cuốn sách chân thật, nói rõ nét về thực tế đất nước mình như vầy chứ đúng không. Hẹn gặp anh em ở những bài sau!!! Descartes, triết gia Pháp thế kỷ 17, nổi tiếng với lời khẳng định “Tôi tư duy do đó tôi tồn tại”. Đương nhiên tư duy và suy nghĩ đơn thuần là hai việc khác nhau. Trong một ngày chúng ta thật sự tư duy, động não, suy nghĩ tập trung bao nhiêu giờ hay thậm chí bao nhiêu phút? Cái gì kích thích chúng ta tư duy? Đó có thể là một cuốn sách, như Bức xúc không làm ta vô can – tuyển tập các bài viết của tác giả Đặng Hoàng Giang – chẳng hạn. Các bài trong cuốn sách được chia thành ba chương. Chương I có chủ đề về quan hệ giữa cá nhân và đám đông trong xã hội hiện đại. Chương II bàn về một số vấn đề phát triển như môi trường, công lý và phân biệt giàu nghèo. Các bài trong Chương III bàn tới một số hiện tượng xã hội và trào lưu văn hóa đương đại. Với lăng kính đa chiều, tư duy tự do phản biện, cách tiếp cận vững chắc của một nhà chuyên môn, tác giả đã mổ xẻ xuyên qua các lớp lang văn hóa, xã hội, đời thường mà hầu hết tất cả chúng ta đều biết để tìm đến thực chất, ý nghĩa đích thực của hiện tượng. Đây thật sự là tác phẩm của một nhà phê bình xã hội như chúng ta hiểu về cụm từ “nhà phê bình nghệ thuật”, “nhà phê bình văn học” mà hiện nay Việt Nam còn thiếu. Và khi xã hội đang trong vòng xoáy của một sự chuyển dịch dồn dập, lộn xộn như tại Việt Nam thì rất cần những cá nhân có công cụ sắc bén để giúp giải mã những trào lưu xã hội và hiện tượng văn hóa đang xuất hiện hằng ngày quanh chúng ta. Tôi đặc biệt tâm đắc với lựa chọn chủ đề của Chương I về tâm lý đám đông, một chủ đề đến nay vẫn chưa được mổ xẻ kịp thời và đủ sâu và trúng tại Việt Nam. Có vẻ như tựa đề cuốn sách Bức xúc không làm ta vô can đã đánh trúng tâm lý của rất nhiều độc giả, nên kỳ vọng họ đặt ra cho tác giả Đặng Hoàng Giang cũng thành quá Tôn Nữ Thị Ninh và ông Đặng Hoàng Giang ký tặng sách sau buổi đối thoại - Ảnh Hạnh NôngNhững người bức xúc Nếu Đặng Hoàng Giang và tổ chức nghiên cứu độc lập ông đang đứng đầu tiến hành một khảo sát nho nhỏ về sự bức xúc của người dân, dựa trên đối tượng là những độc giả đến tham dự buổi giới thiệu cuốn sách Bức xúc không làm ta vô can của chính ông, kết quả hẳn sẽ khá tăm tối. Hoặc chính vì tựa đề quyển sách, rất nhiều người đến dự buổi nói chuyện sáng đã mang theo nỗi bức bách, thậm chí bất lực của mình trước những vấn nạn của cuộc sống, mong tìm ở quyển sách, hoặc chính tác giả một lối ra cho bản thân và cả xã hội. Có vẻ như tựa đề đã đánh trúng tâm lý của rất nhiều độc giả, nên kỳ vọng họ đặt ra cho ông cũng thành quá cao. Đặng Hoàng Giang nói rằng ông không thể giải quyết nỗi bất lực của một độc giả về tình trạng tiểu đường ở Việt Nam, hay nỗi bức xúc của một độc giả khác rằng sao giới trẻ ngày nay thường ít… bức xúc, ông cũng chẳng thể có giải pháp cho tình trạng kẹt xe, lười xếp hàng hay sự thiếu vắng những hình mẫu đạo đức, nguồn cảm hứng trong xã hội… “Mỗi cá nhân phải xây dựng cho mình một la bàn đạo đức riêng, không thể trông chờ vào một cá nhân nào trở thành khuôn mẫu cho một xã hội. Trong một xã hội quá nhiều điều bất thường, từng người trước hết có thể đứng thẳng lên và sống một cuộc đời bình thường”, tiến sĩ Đặng Hoàng Giang nói. “Không có gì là bất biến, các thế hệ sẽ liên tục định hình lại những giá trị, và cũng không có con đường nào thẳng tắp để mọi người cùng đi”, bà Tôn Nữ Thị Ninh, người điều phối chương trình, tiếp lời. Độc giả tham dự buổi đối thoại nhân dịp ra mắt sách Bức xúc không làm ta vô can - Ảnh Hạnh Nông Cho tiền thì rất dễ… “Có những bệnh nhân ung thư phải cười vào ống kính máy ảnh nhận lấy món quà từ thiện của các công ty, hoa hậu, tôi thấy đó là cách làm không tôn trọng nhân phẩm con người”, Đặng Hoàng Giang nói, “Chi tiền để đóng góp cho xã hội thì rất dễ, vấn đề là chúng ta có sẵn lòng bỏ ra thời gian, công sức hay không…”. Có rất nhiều cách để làm môi trường xung quanh ta tốt đẹp hơn và giải tỏa nỗi bức xúc trong ta. Trả lời câu hỏi của một độc giả về “nguồn cảm hứng” trong xã hội, ông Giang kể câu chuyện về Myanmar. Đó là một nhạc công chơi nhạc punk “Anh làm gì trong những ngày tháng tăm tối? Tôi chơi punk, dù thế nào chúng tôi cũng vẫn chơi nhạc punk”, hay một nhà văn đã ở tù suốt 6 năm “Tôi đã ra tù, và bắt đầu góp sức mình để hàn gắn đất nước này”. “Nguồn cảm hứng của tôi không phải là Aung San Suu Kyi, nguồn cảm hứng của tôi chính là những con người nhỏ bé kia”, Đặng Hoàng Giang nói. Trong khi những thay đổi lớn cần đến những chiến lược dài hạn hay nguồn lực nhất định, những điều nhỏ hơn sẽ bắt đầu từ mỗi cá nhân, hoặc những cộng đồng nhỏ, có cùng chí hướng, chia sẻ với nhau một vài giá trị chung và từ đó lan ra xã hội, tiến sĩ Đặng Hoàng Giang chia sẻ. Như cái cách Bức xúc không làm ta vô can không bắt đầu bằng một vấn nạn xã hội hay bất cứ nỗi bức xúc nào, cuốn sách bắt đầu bằng câu chuyện về những người chạy marathon về chót và em bé da đen trong ngôi trường toàn người da trắng, bằng một sự bướng bỉnh kỳ diệu nào đó, họ vẫn nhẫn nại đi hết con đường mình chọn, bảo vệ điều họ tin tưởng. Đừng để sách vở dắt mũi ta! Minh Chiến sinh viên năm 2, khoa Đô thị học, Đại học KHXH-NV - Đại học Quốc gia phát biểu rằng sự lệ thuộc vào các phương tiện truyền thông, để truyền thông “dắt mũi” chính là cách để mỗi người mất đi tư duy phản biện; tác giả Đặng Hoàng Giang bổ sung rằng để bất cứ điều gì dắt mũi, đừng nói truyền thông, dù đó là tôn giáo, sách vở, hay chính bố mẹ chúng ta, chúng ta đều không còn tư duy phản biện. Đừng tin sách chỉ vì nó là quyển sách, hay nói như bà Tôn Nữ Thị Ninh, “đừng để ý kiến của một giáo sư Đại học Stanford có sức nặng gấp ba lần người thường”.

bức xúc không làm ta vô can là gì